Apr 21, 2008

Tu dung nghi


toi qua truoc khi di ngu anh doc may trang truyen tu dung thay may cau rat hay nen post len day cho em cung chia se.Chuyen nay co ten cocktail tinh yeu,doc chuyen thay co gai trong do co cai gi do hoi hoi giong em.Neu em muon doc toan bo chuyen hay vao trang "kimhanh.cyberspeed.org" nhe
"Nếu em cảm thấy mình chưa tương xứng về học vấn hay nghề nghiệp, em có thể học thêm để cảm thấy tự tin hơn. Còn hoàn cảnh gia đình thì. . . Có ai được chọn bố mẹ anh chị đâu em. Nhà em không giàu nhưng bố mẹ em yêu thương nhau, nuôi dạy con cái nên người, anh chị em hoà thuận, có gì mà không thể tự hào? Nếu ai đó xem thường em vì nhà em không giàu bằng nhà họ thì chính họ mới là người không xứng đáng."
"Đan còn đang ngại ngần thì anh đã vươn tay kéo tay cô. Lực kéo không mạnh nhưng cô không găng lại, cô ngồi xuống bên giường anh, cúi mặt im lặng. Cầu trời cho anh đừng có hỏi rằng tại sao cô lại ở đây, bên cạnh anh giữa bệnh viện một tỉnh cách Hà Nội hơn 300 cây số vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này. Lập hơi ngả ra như thưởng thức vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt ửng hồng của cô. Anh sẽ không hỏi cái câu cô cầu trời cho cho anh không hỏi ấy nữa, vì anh đã đoán ra lý do tại sao cô lại ở đây rồi. Một khoảng im lặng cho đôi mắt say sưa ngắm nhìn, rồi giọng anh cất lên ấm áp: - Bão tan chưa? Đan gật đầu. Cô ngước lên và bị cuốn vào ánh nhìn quá đỗi mê hoặc từ đôi mắt sâu thẳm đó.
- Hôm nay ngày bao nhiêu? - Bây giờ là rạng sáng 30. Anh hôn mê một ngày. - Bác sĩ bảo sao?
- Tụ máu nhẹ, đầu khâu 7 mũi, vai khâu 4 mũi. - Trước đó anh đang nhớ em. - Sao cơ? - Trước khi nhà sập thì anh đang nhớ em. Đan mơ hồ nhìn gương mặt kín bưng của anh. Cô sợ cái kiểu nói - Tụ máu nhẹ, đầu khâu 7 mũi, vai khâu 4 mũi. - Trước đó anh đang nhớ em. - Sao cơ? - Trước khi nhà sập thì anh đang nhớ em. Đan mơ hồ nhìn gương mặt kín bưng của anh. Cô sợ cái kiểu nói tỉnh tỉnh như thế này. Lập đan tay vào tay cô, và cô để yên cho anh day day mấu xương tròn nhô lên ở cuối ngón trỏ, hơi nóng từ bàn tay của anh làm cô thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết. - Em nói gì đi. - Nói gì bây giờ? - Anh không biết. - Em cũng không biết. - Thế thôi vậy.
Đan bật cười, cô với anh nói chuyện như hai kẻ dở hơi! Lập nhìn sững nụ cười của cô, anh kéo cô lại thật gần, tay vờn nhẹ lên đôi môi mà anh biết là rất mềm của cô. Và rồi anh cúi xuống, môi anh giữ chặt lấy nét cười dịu dàng ấy."
"Lập đưa tay quàng lại chiếc khăn len đỏ trên cổ vợ, giọng uy quyền: - Cứ quàng đấy đừng cởi ra nhé! Vừa nãy em có nhớ uống thuốc không? Đan ho thêm một chặp rồi mới trả lời:- Em uống rồi. Quàng khăn này sang Bangkok rồi người ta bắt vào trại tâm thần cho mà xem. - Em cứ bỏ ra để ho khù khụ thế đi, đã nghi SARS thì đến nhà thương điên cũng không được vào đâu!"
"Lập từ từ mở mắt rồi ngồi thẳng dậy. Anh nhìn xoáy vào gương mặt của cô, giọng ân cần: - Em hãy học cho tốt nhé, và nhớ không được bỏ bữa sáng, hay bất cứ bữa nào. Sang đấy vẫn ho thì đi bác sĩ ngay, không được chần chừ. Đan gật đầu. Máy bay đã dừng hẳn. Anh đứng lên mở hộc hành lý trên cao lấy ba lô của cô rồi xách cùng chiếc vali gọn nhẹ của mình đi trước, tự nhiên cô lẩm bẩm với cái lưng của anh một câu, rất khẽ: Một năm tới sẽ rất dài…"
doan nay la khi 2 nguoi chia tay ma van dang hieu lam,minh thi khong the nhung chac chan tam trang cua em va anh cung giong nhu 2 nhan vat nay,trong trai,va biet rang minh da mat di 1 cai gi do that quy gia
"Đan gật đầu, nhìn chăm chú vào đáy mắt của anh, không có một chút níu kéo nào trong đó. Cô quàng ba lô lên vai, hỏi khẽ: - Anh có muốn em đi và chụp cái gì không? Thảm cỏ ở sân Emirates hay vạch đường ở Abbey Road chẳng hạn. Lập im lặng, đầu anh gục gặc chẳng ra lắc cũng không ra gật. Anh dang tay chờ đợi. Cô ghé mình vào vòng tay rộng vững vàng đó. Anh gần như nhấc cô lên khỏi mặt đất rồi buông ra. Cô quay người định đi, nghĩ thế nào lại ngoảnh lại kiễng chân hôn nhanh lên môi anh, giọng nhẹ và gấp gáp như một làn gió ấm thoảng qua: - Rồi đây em biết làm gì khi nhớ anh?
Nói xong, cô quay nhanh đi như thể trốn chạy chính mình. Chưa kịp bước đến bước thứ ba, cô đã thấy mình bị kéo giật lại. Lập ôm ghì cô trong tay, môi anh quyện chặt môi cô, mặc cho dòng người tấp nập qua lại xung quanh. Rồi anh dứt môi ra, nhìn cô, nhếch mép cười: - Nhớ là biểu hiện rất vô bổ, em bé cưng ạ! - Có lẽ em sẽ cố tìm cái gì đỡ vô bổ hơn để làm. - Không cần phải cố, chỉ cần về với anh ngay lập tức.
Đan ngước nhìn anh, đôi mắt anh da diết đến độ cô có cảm giác mềm lòng dường như không chịu nổi. Cô buột miệng: - Sao anh không ngăn em? - Anh muốn em tự lựa chọn. - Hình như em đã chọn sai
- Không, em đã chọn cách dài dòng. Ngưng một nhịp rồi anh hỏi: - Em có biết là nếu quyết, em đã không thể xa anh một bước không? - Em không biết. Cắn lên môi cô một cái đau điếng, anh thì thầm: -Vậy thì đừng biết. Hãy đi và nhớ quay về."
Cau cuoi cung chinh la cau noi anh muon noi voi em nhieu nhat,hay som ve voi anh em nhe
yeu em nhieu

No comments: